Năm xưa ông cướp nước tôi
Bây giờ ông lại sang chơi thân tình
Xem ra ông cũng biết mình
Và cũng có chút nghĩa tình trước sau
Nhớ khi hai nước đánh nhau
Dân tôi tang tóc thương đau vô bờ
Chắc ông chẳng thể nào ngờ
Tôi còn sống đến bây giờ gặp ông
Ông ơi ông có biết không
Người mà đang đứng cạnh ông bây giờ
Khi xưa trong trắng ngây thơ
Với bao khát vọng ước mơ bình thường
Mơ được cắp sách tới trường
Mơ được hạnh phúc yêu thương mọi người
Nhưng họ đâu được vui cười
Đâu được thiên chức của người nữ nhi
Họ phải khoác súng ra đi
Họ phải chiến đấu chỉ vì quê hương
Xông pha trận mạc chiến trường
Chứng kiến những cảnh đau thương tột cùng
Họ là những Nữ Anh hùng
Lưu danh muôn thuở mãi cùng thời gian
Sau khi đánh đuổi giặc tan
Trở về cuộc sống bình an đời thường
Mang theo cả những vết thương
Và những ác mộng chiến trường năm xưa
Họ lại dãi nắng dầm mưa
Tảo tần xuôi ngược sớm trưa xây đời
Khó khăn họ vẫn vui cười
Chỉ đơn giản họ là người Việt Nam
Hôm nay đón các ông sang
Họ mừng ông vẫn bình an đến giờ
Thật lòng họ cũng chẳng ngờ
Lại có cuộc gặp như mơ thế này
Đúng là trời đất đổi thay
Để duyên kỳ ngộ hôm nay tương phùng
Để hôm nay lại được cùng
Với ông rảo bước đi chung trên đường
Khi xưa là bãi chiến trường
Nay con đường ấy là đường Tự Do.
Nhận xét
Đăng nhận xét