"Cú đá đó không dành cho dân" - Đó là tiêu đề một bài báo được đăng vào năm 2016, nói về sự việc một anh công an trấn áp một người bán hàng rong không chấp hành yêu cầu di dời tại TP HCM. Rồi sau đó, báo chí vào khóc thương cho anh bán hàng rong ấy, người dân thì quyên tiền ủng hộ, một số luật sư còn đến "gạ" anh bán hàng rong kiện anh công an đi, chi phí họ lo. Còn đồng chí công an thì bị đình chỉ, phải vào xin lỗi anh bán hàng rong. Dân mạng chửi: "ĐM thằng công an lộng quyền", "Giờ thì biết tại sao người ta gọi bộ đội là chú, gọi công an là thằng chưa?"
Sau đó, ở anh bán hàng rong được đà, ở một vụ việc khác, anh tông thằng xe vào tổ công tác, kéo lê một cán bộ làm nhiệm vụ khoảng 100m, rồi đạp người cán bộ này. Rồi anh lãnh án "2 cuốn lịch".
Trước đó, dân mạng nghĩ rằng, do anh nghèo mới phải làm vậy, cán bộ giàu có rồi làm sao mà hiểu được cho dân.
Rồi mới đây, ở Quảng Ninh xuất hiện một vụ việc chị bán hàng rong bất chấp chỉ thị cách ly của Chính phủ, vẫn bán hàng rong. Trước khi bị tịch thu hàng hóa, bên chính quyền đã nhắc nhở chị nhiều rồi, nhẹ có, răn đe có, nhưng chị vẫn chứng nào tật nấy, vẫn bất chấp an nguy, an toàn của toàn thể xã hội, vi phạm pháp luật. Thậm chí, chị còn cầm dao và la lớn: "Đừng ai lấy của em, hôm trước đã lấy của em rồi". Sau đó chị bị khống chế đưa về giải quyết, chị Phó chủ tịch UBND phường Bãi Cháy nói trước khi xử lý: "Con này, mày có bị điên không?".
Vậy mà chỉ cần chị nói chị nghèo, nhìn hoàn cảnh trong đoạn clip quay lại như vậy là nhận được bao la sự cảm thông của xã hội, dân mạng thì nói chính quyền Quảng Ninh áp bức dân lành, không thấu hiểu cho dân.
Nhưng giờ nếu chị ấy trở thành "trung gian" lây nhiễm, lây bệnh cho những người khác, thì công lao của hàng triệu người sẽ đi trong phút mốt, lệnh giãn cách sẽ tiếp tục, chưa biết bao giờ "mở cửa lại nền kinh tế". Thiệt hại sẽ là vô cùng lớn.
Thôi thì cái nghèo, lại đè lên luật pháp.
Việt Nam là một quốc gia khá kỳ lạ, gia có gia quy nhưng quốc pháp thì bị coi nhẹ, hoặc, phép vua lại thua cái nghèo. Nhắc nhở, răn đe và vẫn tái phạm, cưỡng chế thì bị chửi là "áp bức dân nghèo", vậy thì chỉ còn quỳ xuống năn nỉ người vi phạm "thương cán bộ" mà đi về thôi.
Rồi một nền báo chí, lại tiếp tục bênh cái nghèo, lại vùi dập nguyên tắc "thượng tôn pháp luật". Vì đơn giản, bênh cái "nghèo" thì có view, tạo được sự thương cảm trong người đọc. Đáng lẽ, báo chí cần phải đặt ra một câu hỏi: Tại sao lần thứ tư trong vòng 1 tuần bị nhắc nhở rồi mà vẫn tái phạm? Hay liệu chuẩn nghèo của Việt Nam có khi hơn cả G7 khi một gia đình có bình nóng lạnh, smart TV, điều hòa mà vẫn thuộc chuẩn nghèo nhờ?
Nhắc lại chuyện trong quá khứ, nhà báo viết dòng tiêu đề: "Cú đá đó không dành cho dân" có nhìn lại sau đó, chính anh bán hàng rong mà nhà báo ấy đã bênh, kéo lê và đạp ngã cán bộ hay không?
Rồi mình nhớ đến vụ ông tài xế chở tôn nhưng không bịt đầu, rồi một cháu bé đâm vào khối tôn ấy và mất mạng. Và rồi, lại bài ca "nghèo", "chẳng may" hoặc "vì miếng cơm manh áo", thậm chí có người còn trách ngược lại gia đình cháu bé, rằng sao không tránh xe tôn ấy?
Nhận xét
Đăng nhận xét