Từ
ngày 2/9/1945 đến nay, từ khi Chủ tịch Hồ Chí Minh đọc Tuyên ngôn Độc lập của
nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa, trên lãnh thổ Việt Nam chỉ có một chính phủ Việt
Nam hợp pháp. Bằng cuộc Cách mạng tháng Tám, dân tộc Việt Nam đã thoát ách cai
trị của bọn thực dân, đế quốc, để ngẩng cao đầu trước toàn thế giới, “rũ bùn đứng
dậy sáng lòa”. Bằng cuộc Tổng tuyển cử theo nguyên tắc phổ thông đầu phiếu ngày
6/1/1946, người dân khắp đất nước Việt Nam đã bầu ra Quốc hội của nước Việt Nam
thống nhất, đất nước mà trước năm 1945 đã bị thực dân Pháp chia làm ba xứ Bắc kỳ,
Trung kỳ, Nam kỳ. Nhưng bọn thực dân Pháp không từ bỏ dã tâm đô hộ Việt Nam một
lần nữa. Dân tộc Việt Nam lại phải chống trả cuộc xâm lược lần thứ hai của
Pháp. Trong bối cảnh ấy, thực dân Pháp dựng lên cái gọi là “Quốc gia Việt Nam”,
do cựu hoàng Bảo Đại làm quốc trưởng. Do có những kẻ phản quốc như Bảo Đại –
Nguyễn Vĩnh Thụy, cuộc Kháng chiến chống Pháp đã gặp thêm khó khăn, phải kéo
dài thêm. Ngay cả khi Pháp thua trận Điện Biên Phủ và phải ký Hiệp định Geneve
ngày 21/7/1954, rút quân khỏi Việt Nam, đất nước Việt Nam vẫn bị chia cắt làm
hai khu vực với giới tuyến quân sự tạm thời là Vĩ tuyến 17, do có “Quốc gia Việt
Nam”. Pháp thua, nhưng Mỹ đã nhảy vào. Với cánh cửa là “Quốc gia Việt Nam”, Mỹ
đã can thiệp vào Việt Nam. Nếu không có “Quốc gia Việt Nam”, nước Việt Nam đã
không bị chia cắt lâu thêm tới 21 năm, đã không phải có được sự thống nhất hiện
nay bằng sinh mạng của hàng triệu người, bằng di chứng đau thương do chất da
cam dioxin gây ra đối với nhiều thế hệ... “Việt Nam Cộng hòa” từ đâu ra?
Chính quyền “Việt Nam Cộng hòa” do Mỹ dựng lên, từ chính quyền bù nhìn “Quốc
gia Việt Nam”. Bước chuyển từ “Quốc gia Việt Nam” sang “Việt Nam Cộng hòa” là
bước chuyển từ làm tay sai cho thực dân Pháp sang làm công cụ cho đế quốc Mỹ.
NHỮNG CỖ MÁY GIẾT NGƯỜI TRÊN ĐƯỜNG PHỐ Nhìn chiếc xe máy được gắn với một chiếc xích lô chở những tấm tôn lợp mái sắc như dao thái phở chợ Phùng Khoang, lao như máy chém Ngô Đình Diệm trên đường hẳn các bạn sẽ ngạc nhiên và sợ vãi c**. Ngạc nhiên về sự buông lỏng quản lý của các cơ quan chức năng, bởi nếu không buông lỏng quản lý thì làm sao một phương tiện giết người nhân danh cái nghèo cái khổ lại có thể băng băng trên đường? Các anh chi cũng sẽ ngạc nhiên về sự sáng tạo và sự liều lĩnh của gã lái xe. Sao mà không ngạc nhiên khi mà người nghèo lại có thể tích hợp được một chiếc Dream thần thánh với một chiếc xích lô phiên bản Khang Hy vào thành một cỗ máy vận tải. Sao mà không ngạc nhiên khi mà người ta lại có thể điều khiển được phương tiện trong tư thế nằm như trong hình. Tay trái tăng giảm số, tay phải điều khiển tốc độ qua kiểm soát mức tiêu hao nhiên liệu. Bụng được bố trí nằm dài trên yên xe thay cho mông đít chai lỳ và 2 chân anh được dùng để trang trí. Hẳ
Nhận xét
Đăng nhận xét